April 4, 2025. Đêm mưa thao thức quê nhà, Thái Tú Hạp.


Đêm mưa làm nhớ không gian
Lòng run thêm lạnh, nỗi hàn bao la...
Tai ương nước giọt mái nhà
Nghe trời nằng nặng, nghe ta buồn buồn
Nghe đi rời rạc trong hồn
Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi...
Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi
Trăm muôn giọt nhẹ nói lời vu vơ..
Tương tư hướng lạc, phương mờ
Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe
Gió về, lòng rộng không che
Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
(Buồn Đêm Mưa - Huy Cận)



...Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi...
Hay Thôi Hộ với hai câu cuối của bài thơ Hoàng Hạc Lâu:
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng thử nhân sầu...
Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai?


![]() |
Hoặc của Thiền Sư Mãn Giác:
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai...
(Có Bệnh. Dặn Dò Tăng Chúng)
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai...
Và không ai yêu thơ, có thể quên tài danh thi sĩ Hồ Dzếnh với những ý tưởng ngộ nghĩnh mâu thuẫn nội tâm nhưng hiện thực tâm lý sâu sắc phân tích ý nghĩa trung thực của tình yêu thơ mộng:
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi còn dang dở.
Thơ viết đừng xong... Thuyền trôi chớ đỗ...





Tiếng mưa rơi từ nghìn xưa và bây giờ vẫn thế. Vực lên từ tiềm thức những nhớ nhung kỳ diệu:
. cơn mưa nhớ nhà
cơn mưa chợt thức hồn ta dậy
đôi nhánh tay gầy phố lạnh xưa
con nước mùa đông sầu thảm đó
phủ kín đời em trong tiếng mưa
cơn mưa có phải là hơi thở
thổi mấy tầng mây gió cuốn theo
cho ta thấy lại dòng sông trắng
thấy lại đời trôi giạt mấy bờ
có phải chiều nay ray rứt nhớ
gió thổi vừng trăng trong mắt em
cơn lụt như chiều ta tiễn biệt
chỉ một lần thôi, đá lệ mềm
lâu quá thơ ta như ruộng khô
cơn mưa chợt thức hồn ta dậy
những hạt mầm xanh bỗng nở hoa
trong tim ẩn mật bao ngày tháng
phố cũ trời ơi! đôi mái nhớ
rêu phong quạnh vắng bước chân về
tiếng chuông thầm lặng, sầu nghiêng xuống
cành lá đìu hiu với xương khô
sông nước theo mùa sông lũ lụt
quê nghèo xơ xác tiếng đau thương
trăm năm cánh én bay đi mất
bỏ lại tình em như khói sương
ta về theo với cơn mưa lũ
con đường nở trắng hoa ngâu thương
có phải mẹ nhìn ta thuở bé
có phải em nhìn ta vấn vương
tiếng mưa xé nát hồn viễn khách
em hát giùm ta khúc nhạc sầu
cho ta khua hết trong tiềm thức
hàng vạn chiều mưa phủ đớn đau
mưa ở quê nhà mưa núi thẳm
mưa rừng sâu nghiệt ngã tai ương
mưa hải đảo kiếp đời lưu lạc
mưa nhạt nhòa biệt tích cố hương!
đêm chìm khuất lời kinh cầu nguyện
thắp cho nhau chút nắng đầu non
mưa lấp lánh hoa vàng luống cải
xuân lại về một dạ sắt son...
THÁI TÚ HẠP
Comments
Post a Comment