Giêsu thương mến, Đường của con và những bạn bè con đang đi, ngổn ngang trăm lối, khi bước đến tuổi mùa đông cuộc đời. Con đường sinh, lão, bệnh, tử loài người chẳng ai thoát khỏi. Hôm qua con gọi thăm một người bạn thân, cùng lớp, cùng trường. Đó là anh Thanh (tên đã đổi), nay anh nằm nhiều hơn ngồi. Bao nhiêu bệnh tật như muốn đánh gục anh. Vợ của anh bắt điện thoại và nói chuyện với con trước, cho con biết một người bạn cũng cùng trường, cùng lớp, vừa mới “ra đi”. Chị nói với con, anh Thanh hôm nay mệt chưa nói chuyện với con được. Một lát sau chị bảo: “Nay ảnh bớt mệt, anh có thể nói chuyện với ảnh được rồi”. “Thanh ơi, mình cầu nguyện cho Thanh mỗi ngày đó nghe”. Nghe Thanh cười.. “Ừ cầu nguyện cho mình đi nhanh nghe, mình lên giữ chỗ trước!” “Thanh lúc nào cũng khôi hài và yêu đời, ừ giữ chỗ trước trong amphitheatre để lấy cours! Mình kể Thanh nghe chuyện này... Một người bạn của mình bảo :”Chết là hết, chẳng có gì sau sự chết, tất cả là hư vô, lo lắn...